Chương 70

Tiểu Bảo Bảo Là Của Tôi, Em Cũng Là Của Tôi!

6.603 chữ

17-12-2022

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng hôm sau, Ân Thiên Cát đang ngủ say bị anh trai mình một mực lôi kéo rời khỏi giường, rất không cam tâm mà mở mắt dậy.

"cái gì vậy?"

"mau qua kiểm tra cho Tần Phong một chút, nhanh!" Ân Thiên Vũ thô bạo xách người ra khỏi cửa.

"mà chuyện gì cơ? Sáng sớm gấp cái gì?" Ân Thiên Cát thật muốn nổi cáu, đá chân hắn một cái.

"hình như Tần Phong có thai rồi." hắn vừa đi vừa nói.

"anh... cái đồ cầm thú này!" Ân Thiên Cát nghe xong liền vùng khỏi tay hắn, nghiến răng keng két "người ta đã vì anh chịu đau một lần rồi, còn chưa thỏa mãn sao? Lại còn bắt anh ấy sinh thêm lần nữa hả? Anh có còn là con người không???"

"..." cái này thật sự oan uổng nha, hắn nào muốn chứ. Bất quá cũng không muốn cãi lại làm gì, kiểm tra trước rồi tính "nói nhiều thế, đi nhanh lên!"

Ầm ĩ ngoài hành lang một trận, cuối cùng cũng đến được phòng làm việc riêng của Ân Thiên Cát.

"người đâu?"

"chưa gọi."

"thế anh một hai lôi em gấp như vậy làm gì?" Ân Thiên Cát tức muốn ói máu.

"thôi thôi nói nhiều quá, lo chuẩn bị đi, anh mang người đến ngay."

"..."

Ai có thể nói cho cậu biết, nếu bây giờ cậu nhào đến đập cho hắn một trận thì có hợp lí không?

Lát sau, Ân Thiên Vũ mang lão bà nhà mình đến, từng động tác đều là nhỏ nhẹ cưng chiều.

Ân Thiên Cát ngồi ở đối diện chướng mắt vô cùng, thật muốn lấy kim tiêm đâm vào mông hắn một cái cho bỏ ghét.

"anh ra ngoài đi, nấu ít món ăn nhẹ, kiểm tra xong liền có cho người yêu ăn." cậu kéo căng hai khóe miệng của mình, giọng điệu khinh bỉ vô cùng.

Chẳng biết hắn có ngại hay không, nhưng vành tai của Diệp Tần Phong lại đỏ lên rồi, bất giác gảy gảy đầu quay sang nơi khác.

Kiểm tra lần này khá nhanh, hơn một tiếng đồ hồ đã có kết quả rồi. Và đương nhiên, kết quả không nằm ngoài dự đoán.

"chậc chậc, Ân Thiên Vũ này, không phải con người mà!" Ân Thiên Cát cầm trong tay phiếu kết quả xét nghiệp, chép chép miệng lắc đầu.

"cậu đừng trách Thiên Vũ..." Diệp Tần Phong nhỏ giọng.

"... Anh chiều anh ta đến hư rồi!!" Ân Thiên Cát chun mũi, vẫn một mực cho rằng là lỗi của anh trai mình.

Diệp Tần Phong buồn cười nhìn cậu, muốn đính chính lại là hắn chiều tôi đến hư rồi... Ngày hôm qua ở công ty cậu náo loạn vô lí như vậy hắn vẫn không lời nào trách, hơn nữa còn nhận lỗi về bản thân...

"không phải, là tôi muốn sinh... Một mình Tĩnh nhi sẽ rất buồn đúng không?"

"..." Ân Thiên Cát há hốc mồm, không biết phải nói gì tiếp theo, đành khịt khịt mũi nói cho qua "được rồi, anh ra ngoài ăn chút gì đi, không thể nhịn đói có biết không?"

"tôi biết rồi."

Trên bàn ăn sớm đã bày sẵn mấy món ăn nhẹ, lần này hiển nhiên đã có kinh nghiệm hơn nhiều, vì thế Ân Thiên Vũ rất tự tin vào tay nghề của mình.

"xong rồi sao?" nhìn thấy Diệp Tần Phong từ tốn xuống lầu, hắn vội chạy đến.

"ân."

"thật sự có rồi?"

"ân."

.

.

.

Vốn dĩ Ân Thiên Vũ dự định sẽ để cậu ở nhà dưỡng thai, một phần cũng là sợ với cường độ làm việc ở công ty sẽ khiến cho bảo bảo kháng cự, nhưng là lần này hắn lo xa rồi. Tiểu bảo bảo cực kì ngoan ngoãn, so với anh trai của mình chính là một trời một vực. Vì thế khẩu vị của Diệp Tần Phong cũng không có thay đổi, vẫn sinh hoạt rất bình thường, không hề buồn nôn hay khó chịu.

Hôm nay vẫn như thường lệ, tổng giám đốc Ân cùng Diệp phó tổng vẫn đang căng mình với đống văn kiện dày đặc. Trời đã tối, đèn đường phố thị sớm đã lấp lánh dưới kia rồi.

Diệp Tần Phong chấm bút một chữ kí cuối cùng, gấp lại tập hồ sơ trước mặt.

Xong rồi!

Cậu ngã người dựa vào ghế, lộ ra cái bụng có chút nhô lên của mình. Bàn tay to lớn phủ nhẹ lên trên, xoa xoa mấy cái. Tiểu bảo bảo này có vẻ rất hiểu chuyện, lúc nào cũng đợi ba ba làm việc xong rồi mới khẽ vung tay múa chân vài nhịp, nhưng mỗi lần như vậy, cậu cảm giác như nó đang giận dỗi ba ba sao lâu như vậy mới để ý đến mình.

Ngồi nghỉ một lúc, Diệp Tần Phong rất tự giác uống hết cốc sữa trên bàn, sau đó đứng dậy lấy áo khoác, sang phòng của tổng giám đốc.

Đã hơn bốn tháng, đương nhiên sẽ thấy thấy sự khác biệt rồi, nhưng chỉ cần khoác thêm áo vào liền sẽ giấu được bụng, không ai nhìn ra cả.

"vẫn chưa xong sao?" cậu thuận tay mở cửa phòng làm việc của hắn, hiên ngang đi vào.

"vài bộ hồ sơ nữa liền xong rồi, đói không?" Ân Thiên Vũ nâng mắt nhìn thấy cậu, tâm trạng liền tốt hẳn.

"không có, vừa uống sữa rồi." cậu vắt áo khoác lên sofa, đi qua bàn làm việc, từ phía sau ôm lấy hắn, rất tự nhiên mà hôn lên má hắn một cái.

Miệng của Ân Thiên Vũ cười đến không thể khép lại được, tâm tư xử lí văn kiện cũng không còn.

"dạo này học ở đâu thói câu dẫn này vậy? Hửm?" hắn nhẹ nhàng xoay ghế, đem người đặt lên đùi mình, véo má hỏi tội.

"không có a." Diệp Tần Phong nén cười, như có như không lắc đầu.

"còn không có?" Ân Thiên Vũ cúi đầu ấn lên môi cậu một cái hôn mãnh liệt.

"ưm..." vừa định vòng tay ôm cổ hắn, tiểu bảo bảo rất biết chọn thời điểm mà đá mạnh một cái, khiến Diệp Tần Phong giật mình, rụt tay về đẩy hắn ra.

"sao vậy?"

"bảo bảo kháng cự..." cậu nhướng mày, một tay chống bàn đứng dậy, một tay xoa xoa bụng nhỏ "nhanh xử lí hết đi."

"được, làm ngay!" hắn mỉm cười, lập tức cầm viết lên, xoạc xoạc kí tên vào văn kiện.

Đợi đến khi hắn gấp tập hồ sơ cuối cùng lại đã hơn tám giờ tối rồi, Diệp Tần Phong có lẽ đợi lâu nên ngủ quên trên sofa, hơi thở đều đều an tĩnh. Hắn tiến đến ôm người dậy, định bụng bế cậu xuống bãi đỗ xe, nhưng là do cảm giác của cậu quá nhạy đi, hắn vừa chạm vào người đã tỉnh dậy.

"xong rồi?" cậu đưa tay dụi dụi mắt.

"ân, về nhà thôi." hắn gật đầu, vén mấy sợi tóc mái trên trán cậu lên "có phải mệt rồi không? Ngủ thêm một lát, anh bế em xuống?"

"nhân viên vẫn còn tăng ca đấy, chừa cho Diệp phó tổng em đây một chút mặt mũi đi!" cậu giật giật khóe miệng, tự mình đứng dậy.

"hảo hảo, Diệp phó tổng oai phong nhất, vậy chúng ta về thôi." Ân Thiên Vũ cười cười, giúp cậu khoác áo vào "hay là hôm nay về nhà riêng, đã muộn rồi, sáng sớm mai lại sang nhà mẹ?"

"Tĩnh nhi thì sao?" cậu nhìn hắn.

"anh nhờ dì Trương trông hộ thằng bé rồi."

"cũng được."

Hôm nay quả thật có chút mệt mỏi, Diệp Tần Phong hiện tại chỉ muốn được ngã lưng lên giường, ngủ một giấc thật ngon. Mà nhà riêng của hắn lại gần công ty hơn nhà của mẹ hắn đến hơn nửa đoạn đường, về đó là hợp lí rồi a~

----------------------

Mọi người ơi mọi người ơi mọi người ơi!!!!! Ta mở fic mới nha, mọi người sang fic mới đọc thử rồi cho ta ý kiến với a 😎😎😎

Tên fic là KHÔNG TIN KHÔNG THEO ĐUỔI ĐƯỢC EM nha!!!

Nãy lên mạng thấy Say Tình trùng tên nhiều quá, nên ta đổi lại tên fic... Và thế là ngu người quên sửa thông tin trên đây 😂😂 xin lỗi mọi người 🙏🙏

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!